XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đoàn Trưởng Ở Trên Cao


Phan_13

Lúc Kỷ Lâm trở về, Diệp Chi với Hoàn Tử đã ăn không ít, Hoàn Tử đang cầm khăn giấy lau tay, xưa nay chưa thấy cười thế nhưng thấy anh tới lại cười với anh một cái.

Kỷ Lâm vui không nhịn được đi tới cúi người hôn khuôn mặt nhỏ bé của cậu một cái, rồi mới nhìn Diệp Chi nói: “Chi Chi, tôi đi trước, anh trai của em đã tới, cũng không cần tôi làm sứ giả bảo hộ nữa rồi.”

Mặc dù nét mặt Kỷ Lâm không thay đổi, nhưng Diệp Chi lại cảm thấy tâm tình của anh không đúng, chẳng lẽ là anh trai nói cái gì không tốt với anh chăng?

Diệp Chi cắn môi, nhìn Kỷ Lâm quẫn bách, “Có phải anh tôi hay không. . . . . . Các anh nói gì?

“Không có gì, nhưng tôi nên đi rồi” Kỷ Lâm chỉ chỉ sắc trời bên ngoài đã dần tối, cúi người gần sát lỗ tai Diệp Chi, âm thanh mập mờ cợt nhã, “Nếu không sao? Em hi vọng khuya này ở cùng với tôi?”

Diệp Chi mặt của đỏ lên, trừng mắt liếc anh một cái, “Đi đi.”

Kỷ Lâm nghe vậy cười ha ha, nhìn Hoàn Tử phất phất tay rồi đi ra khỏi KFC.

“Anh, em với Kỷ Lâm. . . . . .” Trên đường trở về, Hoàn Tử nằm ở chỗ ngồi sau xe ngủ thiếp đi, Diệp Chi nhân cơ hội nhỏ giọng giải thích với Diệp Khung, “Chúng em không có gì .”

“Anh đều biết rõ.” Không ngờ, Diệp Khung thế nhưng không có giật mình, “Anh liếc mắt đã nhận ra.” Anh quay đầu nhìn Diệp Chi , “Em cũng trưởng thành rồi, nên có suy tính.”

“Anh, em còn không vội. . . . . .”

“Anh hiểu rõ em lo lắng Hoàn Tử” . Nhắc tới Hoàn Tử, sự tàn ác trên mặt Diệp Khung hơi tản đi, đáy mắt nhu hòa, “Nhưng em còn hai năm nữa đã 30 rồi, với lại người này. . . . . .” Diệp Khung dừng một lát, rốt cuộc cũng phun ra mấy chữ, “Không thích hợp lắm.”

“Anh.” Diệp Chi kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Khung phát biểu ý kiến đối với người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, mặc dù không có đánh giá tốt gì. . . . . .

“Ánh mắt nhìn người của anh trai em rất chuẩn, anh ta điều kiện mọi mặt cũng không tệ, nhưng không thích hợp. Em suy nghĩ đi, anh là quân nhân sớm muộn gì cũng phải về lại doanh trại, sau đó thì em làm sao?” Diệp Khung mặt mày sắc bén, nói thêm “Một năm chỉ có thể gặp anh ta một lần, hơn nữa không chỉ như thế, lúc anh ta đi thi hành nhiệm vụ, em còn phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh ta xảy ra vấn đề gì.” Diệp Khung dừng một lát, nhìn Diệp Chi thật sâu, “Cuộc sống như thế, em thật sự có thể chấp nhận sao?”

Diệp Chi cúi đầu, không nói lời nào, Diệp Khung cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.

Một hồi lâu, giọng Diệp Chi thật thấp vang lên phá tan yên tĩnh trong xe, “Em vốn là. . . . . . Cũng không nghĩ muốn cùng anh ta như thế.”

“Thật ra thì anh ngược lại cảm thấy Mạnh Trường Thụy cũng không tệ.” Diệp Khung dừng một lát, thấy Diệp Chi không có phản ứng gì, bỗng đổi đề tài “Tốt lắm, Anh chỉ cho em một ý kiến, quyết định như thế nào tùy em.” Anh cười cười, đưa tay xoa nhẹ tóc Diệp Chi, “Tiểu nha đầu, mặc kệ em lựa chọn như thế nào. Anh đều ủng hộ em.”

“Dạ.” Diệp Chi đáp một tiếng, trong đầu lại đột nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Kỷ Lâm, cô cắn cắn môi, trong lòng không biết vì sao, bỗng thấy ê ẩm.

Cùng một người xa lạ thổ lộ ra đáy lòng của bản thân …còn là bí mật, mặc dù là vì Diệp Chi, nhưng bản thân anh ta cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Anh ta là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng nhất định phải chịu đựng, bất cứ giá nào cũng không dựa dẫm vào người khác.

Kỷ Lâm ngồi trong xe xoa nhẹ trên mặt một cái, đem cảm xúc dư thừa quẳng ra sau đầu, lúc này mới xuống xe đi về nhà của mình.

Ai ngờ đến vừa mới bước ra khỏi nhà để xe, đang ở khúc quanh thấy Triệu Thanh Uyển mặc toàn thân áo gió màu đen.

Chân mày Kỷ Lâm nhíu lại, nhìn thấy người quen cũ cũng không vui mừng, cất giọng lạnh lùng, “Làm sao cô ở chỗ này?”

“Tới tìm anh.” Tròng mắt Triệu Thanh Uyển thanh lệ dịu dàng, trên mặt khó nén mệt mỏi, da mặt trắng nõn không được chăm sóc có chút vàng, xem ra tinh thần cực kém.

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Thanh uyển gật đầu một cái, đầu ngón tay vịn vào tường khẽ run, cô ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của Kỷ Lâm, trong lòng vừa đau vừa thương mở miệng mấy cái rốt cuộc khó khăn nặn ra mấy chữ, “Em...em mang thai, lần này sợ rằng có chút khó khăn.”

Chương 26: Độc giả ngoài dự tính

“Uống nước.” Kỷ Lâm đem một ly nước ấm đạt trên khay trà, đẩy tới trước mặt Triệu Thanh Uyển, rồi mới ngồi xuống đối diện cô, “Chuyện gì xảy ra?”

Anh không có đưa Triệu Thanh Uyển về nhà cha mẹ mình mà dẫn cô đến phòng trọ nhỏ của mình, cô gái này tâm cơ không phải nặng bình thường, ngộ nhỡ bị cha mẹ thấy sợ rằng lại sinh ra hiểu lầm. Mà Kỷ Lâm cho dù một chút xíu cũng không muốn dính dáng với cô ta.

Sáu năm trước, mẹ Kỷ bệnh nặng, nguyện vọng lớn nhất là muốn gặp lại con gái nhỏ bị mất cách đây 26 năm. Lúc đó, thượng tướng Kỷ đã sớm không còn ôm hi vọng tìm được con gái, nên tìm Triệu Thanh Uyển xuất thân là một cô nhi cho cô giả trang thành con gái đã đánh mất của bọn họ.

Nhưng không ngờ không lâu về sau, Kỷ Lâm phát hiện bạn gái, Nhạc Du, của đoàn trưởng bọn anh, Úc Lương Tranh, chính là em gái nhỏ bị thất lạc 26 năm của mình.

Em gái thật trở lại dĩ nhiên em gái giả không cần dùng tới. Vì chuyện này nên Kỷ Lâm rất áy náy với Triệu Thanh Uyển nên tạo rất nhiều điều kiện tốt cho Triệu Thanh Uyển.

Đến đây, Triệu Thanh Uyển đã không có quan hệ gì với nhà họ Kỷ rồi, nhưng mấy tháng sau, cô ngẫu nhiên bắt được mấy người bắt cóc Nhạc Du. Vậy nên lắc mình một cái cô thành ân nhân nhà họ Kỉ.

Triệu Thanh Uyển dáng dấp ưu nhã xinh đẹp, liếc mắt nhìn qua chính là cô gái dịu dàng như nước, nhưng cô không chỉ không mềm yếu, ngược lại vì công danh lợi lộc có thể bất chấp mọi thứ.

Cô xuất thân là cô nhi, gia đình không có bối cảnh, toàn dựa vào cố gắng của mình thi đậu đại học, cuối cùng làm một giáo viên tiểu học. Theo lý thuyết điều kiện như vậy cũng không tệ nhưng Triệu Thanh Uyển không thỏa mãn.

Cô muốn cuộc sống xa xỉ, không cần vì mấy đồng tiền mà tính toán chi li, cũng không cần vì mấy vạn tiền mua quần áo mà đau lòng. Vì vậy cô nhờ Kỷ Lâm giúp cô tới một trường tiểu học thuộc tầng lớp danh giá dạy học, lúc đó cô bị Cục trưởng Cục giáo dục Chu Nhân Mạnh lừa lên giường, thành người tình của hắn ta.

Qua nhiều năm, số lần Kỷ Lâm tiếp xúc với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng cô gái này quá thủ đoạn, vì tiền vì quyền bất chấp tất cả nên để cho Kỷ Lâm kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi).

Nói khó nghe hơn là nếu không phải cô ta cứu cục cưng nhà bọn anh, Kỷ Lâm cũng không để ý đến cô.

Triệu Thanh Uyển là một người thông minh, chỉ liếc mắt đã nhìn ra Kỷ Lâm vô cùng chán ghét cô. Đôi tay cô níu thật chặt lấy vạt áo, chỉ cảm thấy ánh mắt Kỷ Lâm lạnh nhạt giống như từng lưỡi đao bén nhọn lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim của cô.

Cô thật ra không nghĩ đến sẽ tìm Kỷ Lâm, cô bây giờ chật vật như vậy, ngay cả thứ duy nhất vẫn lấy làm kiêu ngạo là gương mặt cũng tiều tụy không còn hình dáng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt anh.

Triệu Thanh Uyển cắn môi, trong mắt dần dần có nước mắt.

Hai năm trước, cô rời khỏi Chu Nhân Mạnh, tìm một kim chủ khác. Bởi vì Chu Nhân Mạnh đã sớm không thể thỏa mãn dã tâm của cô, cô làm nhân tình bí mật của Chu Nhân Mạnh ba năm, tiếp xúc nhiều với người tầng lớp cao trong xã hội, mơ ước ban đầu chỉ là có nhà, có xe, có tiền dư tiêu xài, sau bắt đầu chưa thấy đủ.

Năm trước, cô lại dính líu một nhân viên cấp cao, chánh tổng của một tỉnh, vốn tưởng rằng lần này chất lượng cuộc sống sẽ nâng ột bước, ai biết lại không cẩn thận đụng phải tổ ong vò vẽ.

Vợ của nhân viên cấp cao này có chút bối cảnh, phạm vi quen biết rất rộng, nếu phát hiện chồng mình ở bên ngoài có cô gái khác, tuyệt đối không nương tay.

Những người quen biết đều biết bí mật đó, nhưng Triệu Thanh Uyển không biết mà cùng vị nhân viên cấp cao đó vô cùng thân thiết. Cô vốn cho là mình không có rêu rao thì không có người nào biết, không nghĩ tới là hai năm sau bị vợ của nhân viên cấp cao kia phát hiện.

Cô gái kia xuống tay không chút nể tình, ác độc muốn giết chết Triệu Thanh Uyển. Nếu không phải cô cơ trí, bây giờ sợ rằng không chết thì cũng là nửa tàn phế.

Nhân viên cấp cao kia cũng hèn nhát, vô cùng sợ vợ. Cho dù Triệu Thanh Uyển đi theo anh ta hai năm, đến thời điểm mấu chốt thì tí xíu cũng không chịu bảo vệ cô.

Cố tình lúc này, Triệu Thanh Uyển phát hiện mình mang thai ba tháng, cô không dám đi phá thai, sợ cô gái kia ở trong bệnh viện giở trò.

Làm thế nào? Trốn không xong, chạy không thoát, tính tình Triệu Thanh Uyển cũng không phải ngồi chờ chết, bất đắc dĩ rốt cuộc tìm Kỷ Lâm.

Kỷ Lâm khó chịu, trầm mặc nghe Triệu Thanh Uyển kể lại xong, không nói giúp một tay, cũng không nói không giúp.

Triệu Thanh Uyển sốt ruột, nước mắt lại dâng lên, theo lông mi lăn xuống trên đất, làm ướt khuôn mặt thanh lệ, xem ra tư vị rất điềm đạm đáng yêu, “Kỷ Lâm, anh giúp em lần này đi một lần cuối cùng, em van anh.”

Miệng Kỷ Lâm nhếch lên đầy châm chọc, “Tôi không hiểu một chuyện.”

Triệu Thanh Uyển sững sờ, “Cái gì?”

“Làm sao cô có thể yên tâm thoải mái đi phá hư gia đình người ta như vậy?” Tuy một cây làm chẳng nên non, nhưng Triệu Thanh Uyển là tiểu tam, hai cái này tính chất không giống nhau.

“Em...em biết anh nhìn em không nổi.” Triệu Thanh Uyển cắn môi, âm thanh nghẹn ngào, “Nhưng em có cách gì? Em không phải Nhạc Du, em không có ba mẹ giàu có. Tất cả đều một mình chèo chống. Em không như vậy còn có thể làm thế nào.” Nói xong lời cuối cùng thậm chí còn cắn răng nghiến lợi.

Mắt phượng của Kỷ Lâm híp lại, ánh mắt lạnh lùng sáng lấp lánh, “Cô đừng quên, cục cưng nhà chúng tôi một mình ở bên ngoài sinh sống 26 năm.” Anh dừng một lát, lời nói sắc bén, không chút lưu tình, “Cô gái không cha không mẹ còn nhiều mà, người ta còn quang minh chính đại sống, mà không phải giống cô đi làm tiểu tam.”

Lòng Triệu Thanh Uyển đau như xoắn, từng chữ từng câu của anh giống như nặng ngàn cân, hung hăng nện trong lòng, máu thịt cũng mơ hồ giống như bị nghiền nát, nhưng cô phải mạnh chống đỡ. Ngay cả người ở trước mắt này là người đàn ông cả đời cô cũng không muốn cầu xin, cô nỗ lực nghĩ trước mặt anh giữ vững tự ái, nhưng vì tiếp tục sinh tồn thì cái gì cô cũng có thể bất chấp.

“Kỷ Lâm, em thề, nếu chuyện này giải quyết xong em sẽ không xuất hiện tại trước mặt anh nữa.” Triệu Thanh Uyển cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi trên áo gió màu đen, dừng một lát thấy Kỷ Lâm không có phản ứng, cô quyết tâm, “Coi như là ân tình cứu Nhạc Du đi.”

“Được.” Kỷ Lâm cầm lên chén nước uống một hớp nước, lần này lại đồng ý vô cùng sảng khoái, “Tôi giúp cô lần này, sau đó hai chúng ta thanh toán sạch sẽ.”

Triệu Thanh Uyển gật đầu, ngực đau nhói hít thở không thông, cô tự cười giễu, kéo dài đến bây giờ anh mới đồng ý, nhưng thật sự chờ thêm câu nói kia. Thôi, cứ như vậy đi, trước mắt qua cửa ải này rồi lại nói tiếp….

Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt trên mặt, “Kỷ Lâm, đứa nhỏ này em. . . . . .”

“Xin lỗi.” Cô chưa kịp nói xong, Kỷ Lâm đã mở miệng cắt đứt lời cô, “Tôi nói giúp cô thì sẽ giúp cô, nhưng mà tôi phải nói trước với cô chuyện này.”

Kỷ Lâm lạnh nhạt cự tuyệt không hề rầy rà, “Mặc kệ cô quyết định giữ hay không giữ, tôi cũng không tham dự. Đứa nhỏ này không quan hệ với tôi, tôi giúp cô bởi vì tôi nợ cô một ân tình, nếu như cô giữ, tôi sẽ không giúp cô nuôi, nếu như cô không muốn giữ, tôi sẽ không cùng cô đi đến bệnh viện.”

Mặt Triệu Thanh Uyển trắng bệch nhìn anh, anh không hề thương hương tiếc ngọc, từng câu từng chữ nói vô cùng rõ ràng, “Tôi đồng ý chẳng qua là giúp cô giải quyết người vợ của nhân tình của cô, chuyện còn lại thì tự cô giải quyết.”

Nói xong những lời này, Kỷ Lâm đứng lên khỏi ghế sa lon, nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài, để một mình Triệu Thanh Uyển sững sờ ở lại, trong khoảnh khắc đó cô khóc không thành tiếng.

Cô biết Kỷ Lâm rất thích trẻ con, cũng biết Kỷ Lâm không thể sinh con, lần này cô tới chủ yếu là nhờ Kỷ Lâm giúp cô giải quyết người đàn bà hung ác đó, nhưng trên thực tế Triệu Thanh Uyển còn có một ý định khác.

Nếu Kỷ Lâm thương xót đứa nhỏ trong bụng mình, không để ình phá bỏ thì cô có thể thuận nước đẩy thuyền mượn đứa bé này để dính líu quan hệ với anh, cứ như vậy cô không tin anh không động lòng với mình.

Cô chắc chắn Kỷ Lâm sẽ vì đứa bé mà mềm lòng. Cô quen biết Kỷ Lâm sáu năm trước. Sáu năm sau, Kỷ Lâm không phải là người đàn ông cà lơ phất phơ thích gặm móng heo mà đã thành một thanh niên tuấn mỹ rồi.

Triệu Thanh Uyển che mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài, vì Kỷ Lâm tuyệt tình, cũng vì mình đã đánh mất tôn nghiêm.

Sau khi gặp Diệp Khung, mặc dù bị đả kích nhưng Kỷ Lâm vẫn như cũ tràn đầy lòng tin, tích đủ hơi sức theo đuổi Diệp Chi, thậm chí còn học Bạch Kỳ cách theo đuổi phụ nữ, tính toán triển khai theo đuổi Diệp Chi.

Nhưng ai biết Diệp Chi ngay cả muốn thấy cũng không thấy được mặt. Người đưa đón Hoàn Tử biến thành mẹ Diệp, một bóng người của Diệp Chi cũng không có, gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, cô luôn nói bận, tin nhắn cũng không trả lời. Cô cứ thế này giống như muốn cắt đứt mọi thứ với anh.

Kỷ Lâm ôm điện thoại di động nằm trên giường lăn lộn buồn bã. Ở trong lòng mắng Diệp Khung một trăm lần, nhất định là anh ta nói với Diệp Chi cái gì nên Diệp Chi mới tránh né anh như vậy.

Không bắt được Diệp Chi, Hoàn Tử thì lạnh lùng ít nói, hỏi thì cũng không tìm được tin tức gì dùng được. Mỗi lần anh hỏi Hoàn Tử về Diệp Chi, thì mọi chuyện đều trở thành thế này

“Hoàn Tử, mẹ cháu tại sao không tới đón cháu?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nhăn nhó, “Mẹ bận.”

“Bận thì cũng không thể một lần cũng không tới chứ.” Kỷ Lâm ân cần hỏi thăm, muốn Hoàn Tử ý thức được tình hình của anh không ổn, từ đó cùng chung một chiến tuyến với anh.

Không ngờ Hoàn Tử chỉ thản nhiên liếc anh “Huấn luyện viên Kỷ, chú nhớ mẹ sao?”

“Éc. . . . . . Khụ khụ, không có, làm sao như vậy được. Huấn luyện viên không có nhớ chút nào. . . . . .”

“Thật sao?” Đứa trẻ trợn to đôi mắt phượng nhỏ dài ngây thơ nhìn anh, “Cháu còn tưởng rằng chú nhớ mẹ, chú luôn miệng hỏi mà.”

Kỷ Lâm xoay mặt đi vành tai hơi đỏ lên, “Khụ khụ, một chút xíu..., tóm lại, cháu nói cho chú biết, mẹ cháu tại sao lại không đến?”

“Mẹ bận.”

“. . . . . .”

Tiếp tục như vậy nữa thì không hay. Kỷ Lâm thở dài vuốt vuốt tóc, suy nghĩ biện pháp khác, còn có Mạnh Trường Thụy ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói với Diệp Chi nữa. Anh tuyệt đối không thể coi thường được.

Mặc dù Hoàn Tử bây giờ còn học ở lớp Taekwondo của anh, nhưng khiđến tháng chín, đứa trẻ phải đi học, thời gian ở võ đường sẽ giảm bớt rất nhanh, nói không chừng Diệp Chi mất hứng không cho đứa nhỏ học nữa.

Chuyện này không thể được. Kế hoạch của anh là nắm hai tay vợ và con trai, hai tay đều muốn nắm thật chặt.

Ngón tay Kỷ Lâm vô ý thức điểm tới điểm lui ở trên màn hình điện thoại, biện pháp nào tốt nhỉ?

Lúc đó anh không cẩn thận mở ra một đoạn văn thì ánh mắt của anh chợt sáng lên. Có rồi, sẽ dùng phương pháp này.

Anh hào hứng vọt tới trước máy vi tính, mở Baidu lên, tìm mấy dòng chữ, sau đó rất thuận lợi nhấp vào một đoạn văn ở đó

Thì ra bút danh của Chi Chi là Kỳ Lạc Vô Hối, tên rất hay. May mà mình thông minh, có lưu một đoạn văn của cô trong máy. Kỷ Lâm nhếch môi cười một tiếng.

Nhìn qua mấy chương mới của cô, Kỷ Lâm nhanh chóng đăng ký một tài khoản, ở dưới chương đó bình luận một câu.

Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng yêu đương sao? *Cười* Hay là tác giả đi tìm một người đàn ông tốt nào đó nói chuyện yêu đương trước đi.

Bình luận xong thoát ngay ra ngoài, Kỷ Lâm nhìn máy vi tính tối thui cười một tiếng, đến đây, mau tới tìm anh nói yêu thương đi. Anh không phải vì mình, mà vì sự nghiệp sáng tác văn học của Diệp Chi.

Mình quả nhiên là người đàn ông tri kỷ nhất trên thế giới.

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Về vấn đề hai người không nhận ra đối phương: Đầu tiên không có mở đèn nên không nhìn thấy mặt. Tiếp theo, giọng nói của Diệp Chi lúc đó thật ra không có lớn như vậy. Cuối cùng, giọng nói của người đang bị gì kia(Diệp Chi) lúc đó với lúc bình thường không giống nhau. . . . . . *Che mặt*. . . . . .

Vào một ngày, Kỷ Lâm đi từ từ đến trước mặt Diệp Chi: Vợ… Vợ yêu, nếu có người hỏi chúng ta làm thế nào quen nhau thì anh phải trả lời như thế nào?

Diệp Chi (liếc anh một cái): Sẽ không có ai hỏi cái vấn đề vớ vẩn này đâu.

Kỷ Lâm (trợn to hai mắt không đồng ý): Ngộ nhỡ có thì sao? Không được, anh phải suy nghĩ thật kỹ. A… Anh nghĩ ra rồi.

Diệp Chi : Hả?

Kỷ Lâm: Vợ yêu, em muốn biết, em có biết bài Mua ban tình yêu lúc đầu*** không?

Diệp Chi : Biết.

Kỷ Lâm (huơ tay múa chân): Anh sẽ nói, muốn muốn muốn. Vợ yêu của anh muốn nên anh liền chạy đến.

Diệp Chi (giận): Cút.

Chương 27: Trời mưa mập mờ

Kể từ khi Diệp Khung nói với cô những lời nói, Diệp Chi không có đi gặp Kỷ Lâm nữa. Quyết định vạch rõ quan hệ với anh, cũng sẽ không ở trước mặt anh lung lay, bớt mấy phần lúng túng.

Nhưng bởi vậy, mỗi ngày không có Kỷ Lâm chọc cô cười, Diệp Chi lại cảm thấy không thoải mái, lòng cũng cảm thấy trống trải.

Nhưng Diệp Khung không biết vì sao cứ cách hai ba ngày lại về nhà một lần. Hơn nữa thời gian này ở công ty rất bận, thời gian biểu kín bưng, làm cho Diệp Chi chẳng những không có thời gian suy nghĩ cẩn thận cảm xúc thất thường của mình, thậm chí ngay cả bình luận của độc giả cũng không kịp nhìn.

Hôm nay cảm xúc bỗng dâng trào, cô lên mạng, mở bình luận độc giả rồi bắt đầu đọc.

Mặc dù thời gian này cô viết truyện chậm, nhưng độc giả vẫn trước sau như một rất nhiệt tình, tốc độ bình luận cũng không có giảm.

Diệp Chi đọc mà trong lòng vui sướng, từ bình luận đầu tiên bắt đầu từ từ đọc xuống, có thúc giục nhanh hơn, có thảo luận nội dung tiếp theo, thậm chí còn có người thổ lộ với cô. Diệp Chi cười cười, đang định tắt websites, chợt liếc xuống mấy bình luận phía dưới, định thần nhìn lại thì nhất thời liền sửng sờ.

Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng yêu đương sao? *Cười* Hay là tác giả đi tìm một người đàn ông tốt nào đó nói chuyện yêu đương trước đi.

Lầu 1: Mẹ nó. Người này ai vậy? Thích đọc thì đọc, không thích đọc thì lượn. Ngươi là ai mà dám công kích lớn tiếng như vậy ?

Lầu 2: Cho lầu trên một like. Ha ha, Kỳ Tử đại nhân viết đoạn tình cảm cứng ngắc chỗ nào. Ta đọc đoạn tình cảm đều rơi nước mắt.

Lầu 3: Giải thích xem, cứng ngắc chỗ nào ? Ta thấy không cứng ngắc, xem như chưa từng nghe thấy lời ngươi nói…hứ

Lầu 4: . . . . . .

Đoạn tình cảm mình xử lý cứng ngắc lắm sao? Diệp Chi cau mày, đọc kỹ chương ngay chỗ bình luận một lần nữa, không có vấn đề. Vì một chương này mà cô đặc biệt đi rạp chiếu phim xem một bộ phim tình cảm, nghiền ngẫm cảm xúc của từng nhân vật.

Cô nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, có chút nghi ngờ. Mình quả thật chưa từng yêu, người này cũng có thể nhìn ra sao ? Chẳng lẽ độc giả này là Hỏa Nhãn Kim Tinh hay sao?

Xem ra mình viết thật sự có vấn đề, Diệp Chi suy tư một lát, đánh mấy chữ dưới phần bình luận đó: cảm ơn bạn đã góp ý, mình sẽ cố gắng nhiều hơn. Suy nghĩ một lát, lại thêm một câu: hiểu biết thực tế cũng rất tốt, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Bình luận xong Diệp Chi liền đóng websites, nhắn tin cho Mạnh Trường Thụy: Trường Thụy, chương em mới đăng anh đã đọc chưa?

Sau mấy giây thì bên kia đáp lại: Đọc rồi, thế nào?

Diệp Chi : Anh cảm thấy đoạn tình cảm em viết thế nào? Thật sự rất cứng ngắc sao?

Mạnh Trường Thụy: Không có, anh cảm thấy viết tốt hơn so với trước kia nhiều, sao vậy?

Diệp Chi : Có thật không?

Mạnh Trường Thụy: Thật. .

Diệp Chi : Trường Thụy, anh đã yêu qua chưa?

Mạnh Trường Thụy: . . . . . . Không có.

Quả nhiên không có, Diệp Chi ném điện thoại di động ra, buồn bực xoa tóc, thì ra văn chương của mình có vấn đề, chỉ có người đã từng yêu mới có thể nhìn ra.

Chẳng lẽ nên tìm một người đàn ông sao ? Ánh mắt Diệp Chi rơi vào tin nhắn mới của Mạnh Trường Thụy, khẽ lóe lên một cái.

Trước đó cô đi chơi với Mạnh Trường Thụy chuẩn bị đồng ý yêu cầu của anh, lại bị Kỷ Lâm thổ lộ làm khuấy đảo nên thất bại.

Bây giờ suy nghĩ lại nếu lúc đó quyết định đồng ý thì sao? Người Diệp Chi chợt đổ mồ hôi lạnh. Cô với Mạnh Trường Thụy xác thật không có tình cảm đặc biệt gì, nếu cứ qua loa đồng ý như vậy, đến lúc đó không chừng sẽ gây ra chuyện không tốt, thật may là… thật may là….

Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn sạch ly cà phê lạnh. Nhưng nói đến Kỷ Lâm. . . . . . Anh mấy ngày nay không có động tĩnh gì. . . . . . Thôi, vốn mình muốn như thế này mà.

Ở trong võ đường, một đám sinh viên đang nghiêm túc luyện tập để chuẩn bị kỳ khảo hạch sắp đến, bọn họ vừa định ngồi ở trên ghế dài thì nghe huấn luyện viên Kỷ ‘ngao’ một tiếng nhảy lên, ôm máy tính hưng phấn nhưng không biết vì sao.

“Huấn luyện viên Kỷ bị sao vậy? Mấy ngày trước buồn bực lắm mà, hôm nay rốt cuộc sao lại như vậy?” Một sinh viên nữ lặng lẽ đứng bên cạnh một sinh viên nữ khác nói.

“Đoán chừng mấy ngày trước bị vợ bắt ngủ trên ghế sa lon, hôm nay được đặc xá. Huấn luyện viên của chúng ta là một người đàn ông chính trực, cho nên. . . . . .Cậu hiểu chứ.” một sinh viên nữ khác nhìn bạn mình đá lông nheo, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Hoá ra là như vậy .” Sinh viên nữ kia hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ của chúng ta quả nhiên là người đàn ông tốt.”

Kỷ Lâm lúc này đã kích động lắm rồi, Diệp Chi thế nhưng lại trả lời bình luận của anh. Cô đọc nhiều bình luận như vậy, ai cũng không trả lời chỉ trả lời bình luận của anh. Hơn nữa cô còn nói sẽ cố gắng yêu đương. Quả nhiên là tâm ý tương thông.

Ngao ngao ngao. Đợi mấy ngày rốt cuộc cơ hội đã tới. Kỷ Lâm để máy tính xuống, chạy như điên về nhà thay quần áo, vứt lại toàn bộ học viên cho Bạch Kỳ rồi lái xe đi tới công ty của Diệp Chi, vừa đúng lúc Diệp Chi mới vừa đi ra khỏi công ty nên chạm thẳng vào nhau.

“Chi Chi, anh tới đón em về nhà.” Bộ mặt Kỷ Lâm vô cùng ân cần.

“Éc. . . . . . Không cần.” Anh đột nhiên đến làm Diệp Chi sợ hết hồn, phản ứng cự tuyệt ngay lập tức, trong tay nắm một đồng tiền quơ quơ trước mắt Kỷ Lâm, “Tôi đi xe buýt, tiền cũng đã chuẩn bị rồi.”

Kỷ Lâm da mặt rất dày, rõ ràng nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Chi, nhưng anh làm bộ như không nghe thấy, cầm đồng xu trong tay của Diệp Chi, rồi nhét vào trong túi áo của cô, “Giữ lại để lần sau dùng.”

Nói xong, thấy Diệp Chi còn không muốn đi, Kỷ Lâm ngẩng đầu chỉ chỉ bầu trời, “Em xem, tiếng sấm to như vậy, không đi nữa thì mưa ngay đó.”

Tin dự báo thời tiết hôm nay bảo có mưa, Diệp Chi lại có bệnh là hay quên, lúc ăn điểm tâm rõ ràng đã nhớ mang theo cây dù, nhưng ra cửa phát hiện ra mình đã quên.

Lúc này nghe Kỷ Lâm nói như thế mới phát giác mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, không khí trầm muộn, nhìn có lẽ sẽ mưa to. Chỉ có thể đi xuống bậc thang, miễn cưỡng nhìn Kỷ Lâm cười một tiếng, “Làm phiền rồi.”

@All: Tuần vừa rồi baba vô chơi nên k thoát ra để làm truyện được. Hôm nay baba về mới mò đến lap post được. Đây là chương của tuần vừa rồi, tối khuya sẽ post chương của tuần này. Mong mọi người đang theo dõi truyện mà bị chậm trễ như zị tha lỗi :(( *dập đầu tạ lỗi* vậy

“Không phiền, không phiền….” Kỷ Lâm vội vàng chạy lại mở cửa xe cho Diệp Chi vô cùng niềm nở nói. Nếu như mình cứ theo đuổi mạnh mẽ như vậy đoán chừng cô ấy sẽ dao động.

Chuyện tốt lành thì không có mà chuyện xấu thì nhiều, hai người mới đi được một nửa đường thì mưa to như trút nước.

Trong nháy mắt bầu trời tối đen như mực, tiếng sấm ầm ầm không dứt, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mui xe phát ra âm thanh lộp bộp khiến người nghe kinh hãi. Tầm nhìn đã giảm xuống mức thấp nhất, thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua bầu trời, vô cùng kinh người.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .